Member
Buổi tối hôm ấy ở villa Hồ Tràm 4 phòng ngủ đặc biệt hơn mọi buổi sinh hoạt công ty trước đây. Sếp tôi đề xuất một hoạt động khiến nhiều người giật mình:
“Chúng ta thử làm đêm chia sẻ bài học thất bại nhé? Không đánh giá, không phán xét, chỉ để hiểu nhau hơn.”
Cả nhóm im lặng vài phút.
Thất bại vốn là điều người ta ít khi muốn nhắc lại.
Nhưng rồi, từng ánh mắt gật nhẹ – mọi người quyết định thử.
Chúng tôi tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh vàng dịu. Mỗi người ngồi thành vòng tròn quanh phòng khách.
Không khí lắng xuống, nhưng không nặng nề – chỉ đủ sâu để người ta mở lòng.
Người đầu tiên là Minh – vốn là nhân viên giỏi. Minh nói về dự án lớn mà cậu từng làm hỏng vì quá tự tin.
Minh nói chậm, nhưng ánh mắt kiên định. Không ai phán xét.
Chỉ có sự cảm thông.
Sau đó đến chị Hòa – chị kể về thời mới đi làm, vì sợ bị đánh giá mà không dám nói ra khó khăn, khiến cả nhóm bị ảnh hưởng.
Chị cười buồn: “Giờ nghĩ lại chỉ muốn nói với mình ngày xưa rằng… yếu đuối một chút cũng không sao.”
Một đồng nghiệp khác chia sẻ về thất bại trong đời sống gia đình – điều mà chưa ai nghe bao giờ.
Chúng tôi ngồi lặng, rồi nhẹ nhàng động viên.
Cả buổi tối, không ai tỏ ra hơn thua, không ai dạy đời.
Chỉ có những người bình thường – đang học cách tốt hơn lên.
Đến cuối buổi, sếp nói:
“Cảm ơn mọi người đã can đảm. Thất bại không đáng sợ. Mất kết nối mới đáng sợ.”
Tôi nhìn quanh villa – ánh đèn, tiếng gió, sự bình yên của đêm Hồ Tràm – và nghĩ rằng nếu không có không gian riêng tư, ấm áp như villa Hồ Tràm 4 phòng ngủ do Odwin Travel chọn, có lẽ chẳng ai đủ an toàn để mở lòng thật như thế.
Đêm ấy không ồn ào, không tiệc tùng, không nhạc lớn.
Nhưng là một đêm mà ai cũng trưởng thành thêm một chút.
“Chúng ta thử làm đêm chia sẻ bài học thất bại nhé? Không đánh giá, không phán xét, chỉ để hiểu nhau hơn.”
Cả nhóm im lặng vài phút.
Thất bại vốn là điều người ta ít khi muốn nhắc lại.
Nhưng rồi, từng ánh mắt gật nhẹ – mọi người quyết định thử.
Chúng tôi tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh vàng dịu. Mỗi người ngồi thành vòng tròn quanh phòng khách.
Không khí lắng xuống, nhưng không nặng nề – chỉ đủ sâu để người ta mở lòng.
Người đầu tiên là Minh – vốn là nhân viên giỏi. Minh nói về dự án lớn mà cậu từng làm hỏng vì quá tự tin.
Minh nói chậm, nhưng ánh mắt kiên định. Không ai phán xét.
Chỉ có sự cảm thông.
Sau đó đến chị Hòa – chị kể về thời mới đi làm, vì sợ bị đánh giá mà không dám nói ra khó khăn, khiến cả nhóm bị ảnh hưởng.
Chị cười buồn: “Giờ nghĩ lại chỉ muốn nói với mình ngày xưa rằng… yếu đuối một chút cũng không sao.”
Một đồng nghiệp khác chia sẻ về thất bại trong đời sống gia đình – điều mà chưa ai nghe bao giờ.
Chúng tôi ngồi lặng, rồi nhẹ nhàng động viên.
Cả buổi tối, không ai tỏ ra hơn thua, không ai dạy đời.
Chỉ có những người bình thường – đang học cách tốt hơn lên.
Đến cuối buổi, sếp nói:
“Cảm ơn mọi người đã can đảm. Thất bại không đáng sợ. Mất kết nối mới đáng sợ.”
Tôi nhìn quanh villa – ánh đèn, tiếng gió, sự bình yên của đêm Hồ Tràm – và nghĩ rằng nếu không có không gian riêng tư, ấm áp như villa Hồ Tràm 4 phòng ngủ do Odwin Travel chọn, có lẽ chẳng ai đủ an toàn để mở lòng thật như thế.
Đêm ấy không ồn ào, không tiệc tùng, không nhạc lớn.
Nhưng là một đêm mà ai cũng trưởng thành thêm một chút.