Member
Không phải là người mê đi du lịch, nhưng mỗi năm mình vẫn cố gắng sắp xếp một dịp để cả nhà cùng đi đâu đó. Không phải để "xả stress", mà để những người thân thương có thời gian ở cạnh nhau mà không bị phân tâm bởi công việc, TV, điện thoại hay deadline.
Năm nay, tụi mình chọn Hồ Tràm – vừa đủ gần, dễ di chuyển, mà không quá đông đúc. Nhưng điều khiến chuyến đi trở nên đặc biệt hơn cả, không phải là điểm đến, mà là chỗ ở: một căn villa sát biển, đầy đủ bếp, sân vườn và hồ bơi.
Khác với mấy lần trước ở khách sạn, lần này ai cũng thoải mái hơn. Con mình không bị nhốt trong phòng, tha hồ chạy ngoài sân. Ba mẹ mình thì rảnh rỗi hơn, không phải đợi thang máy hay chen nhau trong phòng ăn sáng.
Chiều hôm đó, tụi mình ngồi trên ghế lười dưới hiên, gió mát, trà nóng. Mình bắt đầu kể cho con nghe chuyện hồi mình còn nhỏ – cái hồi còn bị bắt cắt tóc húi cua, đi học bằng xe đạp mini, chơi bắn bi, gấp sao giấy… Ba mẹ mình thì góp chuyện, kể tiếp những thứ mà chính mình đã quên mất.
Con nít thì há hốc mồm, còn mình thì… tự dưng thấy nhẹ lòng. Cả nhà ngồi đó, ba thế hệ, không cãi nhau, không im lặng vì không biết nói gì – chỉ đơn giản là đang thật sự sống cùng nhau trong khoảnh khắc đó.
Nếu bạn cũng đang cần một nơi yên tĩnh, đủ tiện nghi, đủ riêng tư để gắn kết lại với gia đình, thì có thể tham khảo những căn villa Hồ Tràm cho thuê nguyên căn. Không gian thoáng, có sân vườn, bếp nấu và góc nhỏ để kể chuyện, đủ để tạo ra những kỷ niệm khó quên.
Sau chuyến đi, con mình bảo: “Con thích nhà này hơn khách sạn.” Mình chỉ cười. Vì mình cũng vậy.
Năm nay, tụi mình chọn Hồ Tràm – vừa đủ gần, dễ di chuyển, mà không quá đông đúc. Nhưng điều khiến chuyến đi trở nên đặc biệt hơn cả, không phải là điểm đến, mà là chỗ ở: một căn villa sát biển, đầy đủ bếp, sân vườn và hồ bơi.
Khác với mấy lần trước ở khách sạn, lần này ai cũng thoải mái hơn. Con mình không bị nhốt trong phòng, tha hồ chạy ngoài sân. Ba mẹ mình thì rảnh rỗi hơn, không phải đợi thang máy hay chen nhau trong phòng ăn sáng.
Chiều hôm đó, tụi mình ngồi trên ghế lười dưới hiên, gió mát, trà nóng. Mình bắt đầu kể cho con nghe chuyện hồi mình còn nhỏ – cái hồi còn bị bắt cắt tóc húi cua, đi học bằng xe đạp mini, chơi bắn bi, gấp sao giấy… Ba mẹ mình thì góp chuyện, kể tiếp những thứ mà chính mình đã quên mất.
Con nít thì há hốc mồm, còn mình thì… tự dưng thấy nhẹ lòng. Cả nhà ngồi đó, ba thế hệ, không cãi nhau, không im lặng vì không biết nói gì – chỉ đơn giản là đang thật sự sống cùng nhau trong khoảnh khắc đó.
Sau chuyến đi, con mình bảo: “Con thích nhà này hơn khách sạn.” Mình chỉ cười. Vì mình cũng vậy.